....Khuất sau dưới đồi ở dưới vịnh, một chiếc tầu ngầm đơn độc vừa tiến lại gần bờ vừa rền rĩ hú còi. Anh biết phía ấy yên tĩnh. Chỉ thấy thấp thoáng trên bến bóng mấy người đang lặng lẽ và uể oải nâng những vòi rồng lên xua khói ấy, bụi ấy cùng sương mù ấy. Nhưng sương mù vẫn cứ lấn tới. Và trên không trung, trong tĩnh mịch, vẫn rền rĩ vang vọng tiếng còi. Mối hiểm hoạ đe dọa không chỉ riêng họ. Nguy cơ vô hình đang đe dọa tất cả, bởi thế anh cùng người bạn mới phải ráng sức chạy và báo động cho mọi người. Mọi người đang ở cả trong toà nhà phía trước mặt kia, ngay trên mỏm đồi, chênh vênh trên vách bờ dựng đứng mà dưới chân là mặt biển. Bạn anh lộp cộp chạy ngay bên, cái bóng cao lớn sừng sững trên nền trời đen kịt. Ngôi nhà trước mặt kia, kiến trúc kỳ quái, ảm đạm, âm u. Lâu đài không ra lâu đài, cung điện chẳng ra cung điện, trông tựa khối tinh thể giá băng. Người bạn không thể hay biết rằng Xêvêxin ráng hết sức chạy đến toà nhà nọ đâu phải chỉ vì mọi người, mà còn vì một người con gái. Nỗi lo sợ cho số phận của nàng khiến trái tim anh tan nát. Phải báo động kịp thời, để nàng, để mọi người kịp ẩn nấp và may ra sẽ thoát chết. Từ chân tường tòa lâu đài trải xuống từng thảm cỏ thoai thoải. Chúng không vuông vức mà lại như từng nửa hình bầu dục, tấm nọ trải chồng lên tấm kia trông giống như lớp vẩy cá. Và màu cỏ không xanh rờn mà lại tím ngắt màu trời mây. Sức đã kiệt. Vậy mà kia từ chân trời vẫn đang đùn lên, đùn lên mãi những cuộn mây còn đen tối hơn cả bầu trời, trông như những cây nấm bom nguyên tử, nhưng kinh khủng hơn gấp trăm lần.